Bệnh Nan Y -22: Bệnh mất ngủ do lo sợ vô cớ

Một nữ sinh viên 26 tuổi người Nga, học ngành y khoa tâm thần đến khai bệnh như trên lúc 10:40 sáng.
Hình minh họa
Hình minh họa

KINH NGHIỆM CHỮA BỆNH NAN Y MỖI NGÀY

Những bài viết trong mục này là kinh nghiệm :

– Khám Bệnh bằng máy đo áp huyết,

– Định Bệnh theo ngũ hành,

– và Chữa Bệnh theo Tinh-Khí-Thần, ngay tại chỗ.

Bệnh nhân được hướng dẫn chữa tùy theo bệnh áp dụng Khí hay Thần trước, sau mới đến phần hướng dẫn Tinh để bệnh nhân áp dụng ở nhà.

Hy vọng những bài viết này sẽ giúp ích nhiều cho những thầy thuốc đang thực tập thu được nhiều kết qủa trong lâm sàng.

Thân

doducngoc

o O o

Bài 22 :

Bệnh mất ngủ do lo sợ vô cớ.
 

Một nữ sinh viên 26 tuổi người Nga, học ngành y khoa tâm thần đến khai bệnh như trên lúc 10:40 sáng.

Cách Khám bệnh:

Đo áp huyết : Tay trái 142/94mmHg mạch 98, tay phải 145/95mmHg mạch 101

Vọng chẩn : Mặt đỏ, lo sợ, hay khóc, người gầy.

Văn chẩn : Hơi thở gấp, mất nhịp, thường nén hơi ngưng thở rồi bật khóc.

Vấn chẩn : Hỏi : Cô bị đau ở đâu?
Không trả lời, nín thở rồi bật khóc. Cô nói mất ngủ nhiều tháng, tôi sợ… rồi lại khóc. Cô nói tiếp : Tôi nghiên cứu nhiều loại thuốc tâm thần, thuốc ngủ và đã uống nhiều loại thuốc mà không khỏi, nói xong lại khóc nói rằng tôi sợ…

Tôi hỏi lại : Cô sợ cái gì ?
Trả lời: Tôi không biết, nhưng tôi sợ lắm…

Tôi hỏi : Cô có tập thiền không ?
Trả lời: có. Lúc nào khí cũng tụ ở trán, ở đầu, đêm nghĩ lung tung không ngủ được cho đến sáng.

Thiết chẩn : Tay, trán nóng, các cơ bụng săn cứng. Đo nhiệt độ ở trán 41.8 độ C, ở bàn tay 36.6 độ, ở bụng 41.2 độ

Định Bệnh theo ngũ hành :

Trường hợp này do tập thiền sai, khí tụ ở đầu muốn xuất hồn, tâm nhiều vọng động, qúa hưng phấn làm mất ngủ, trong lúc đó lạm dụng thuốc tâm thần làm quá ức chế. Cứ vừa nằm xuống là tâm bị động, làm rối loạn nhịp thở và áp huyết. Lại bị ảnh hưởng của thuốc ngủ ức chế, làm tim ngưng đập, phổi ngưng thở vài dây, thần kinh mất kiểm soát, sau đó tự giựt mình thở dồn dập, rồi hoảng sợ khóc.

Cách Chữa theo Tinh-Khí-Thần :

Khí :

1-Bài thứ nhất : Hướng dẫn bệnh nhân tập thổi hơi ra đều để làm hạ áp huyết, theo tiếng tôi đếm để điều khiển nhịp thở, giúp định tâm an thần cho bệnh nhân, trong lúc tay bệnh nhân để ở Đan Điền Tinh. Tôi nói, bắt đầu thổi hơi ra 1…2….3….Bệnh nhân đang thổi hơi ra, bỗng ngưng thở, hít vào mạnh và nhiều rồi ngưng không thở, bật khóc rồi trả lời tôi không làm được.

2-Bài thứ hai : Kéo Ép Gối Thở Ra Làm Mềm Bụng. Tôi nói : Bây giờ kết hợp cả 2 động tác, vừa thổi hơi ra, vừa kéo Ép Gối vào bụng. Tôi đếm 1….2….3…, cô tập được chừng 10 lần, lại khóc, nói tôi không thể tập được, đầu cứ nghĩ lung tung.

Tôi để cho cô khóc xong tôi bảo : tôi cho cô chọn 2 điều kiện. Cô muốn đến chữa cho khỏi bệnh thì cô ở lại tập theo sự hướng dẫn, còn nếu cô không muốn chữa thì cô có thể ra về. Cô trả lời : Không, không, tôi muốn chữa, tôi muốn chữa, nhưng tôi không thể tập trung được.

Thần :

Bây giờ tôi hướng dẫn cô tập bài thứ ba : Cô tưởng tượng cô đang nằm ngủ như em bé, không chú ý đến hơi thở, tôi đặt tay ở huyệt dưới lưng (Mệnh Môn), cô thả lỏng người, chỉ nghe bàn tay tôi có nóng không, nghe tiếng mạch đập ở bàn tay tôi không. Im lặng một lúc, cô nói có cảm giác, và nghe tiếng mạch đập. Tôi nói cô bắt đầu đếm ra tiếng 1,2,3, mỗi khi nghe tiếng mạch đập ở tay tôi. Cô đến đến 10 rồi trở lại 1, 2…

Cùng lúc, để máy đo áp huyết ở tay phải, bấm máy, áp huyết chỉ 119/80mmHg mạch 85. Tôi giải thích cho cô tin là cô đã tập đúng, mạch nhịp tim đã hạ xuống, nhưng mạch 85 là cơ thể vẫn còn nhiệt, người phải buông lỏng, thổi hơi ra phải nhiều, dài và êm, khi nào mạch xuống 70 thì khỏi bệnh. Cô lại đếm tiếp 1.2.3….. đến 40, mạch xuống 80, cô tập tiếp đến 80 lần, mạch xuống 75. Tôi bảo cô buông lỏng cơ bắp, ngủ như em bé không cần đếm, nhưng không được ngậm miệng, mạch xuống 69, đầu trán mát, mặt dịu lại không căng thẳng. Khi miệng cô mím lại, ngực nâng lên hít vào nhiều mà quên không thổi ra, mạch lại lên 89. Tôi bảo cô luôn luôn hở miệng cho hơi thoát ra bằng miệng tự nhiên , thả lỏng cơ bắp, không cần chú ý đến hơi thở, lúc đó mạch xuống trở lại 75.

Cô nói, thôi được rồi, để tôi về nhà tập.

6 tiếng đồng hồ sau, cô gọi điện thoại lại, xin một chỗ hẹn vào buổi chiều. Khi cô đến, đã có nụ cười trên môi, cô nói, cô tập ở nhà, đã ngủ được 2 tiếng đồng hồ. Đây là lần đầu tiên cô ngủ được. Cô muốn tập lại trước mặt tôi xem có đúng phương pháp không.

Bài tập thứ tư : Tôi nói, cô muốn ngủ được, thì bí quyết không chú ý đến hơi thở, chỉ thở ra nhẹ, không được chủ động hít vào, vì hít vào làm hưng phấn thần kinh. Chỉ cần đếm hơi thở ra ở sau lưng huyệt Mệnh Môn, hai tay để xuôi theo thân người tự nhiên, lúc đó hỏa khí trên đầu đi xuống vào Mệnh Môn chuyển sang màng lưới tam tiêu đi khắp cơ thể đều khắp, cơ thể sẽ không bị ứ đọng nhiệt ở đầu, trán. Tôi đo nhiệt độ trên đầu và ở bụng trước khi tập, cho cô thấy, ở đầu 37.7 độ C, bụng 41 độ C. Khi cô thở được 30-40 hơi đo lại, nhiệt trên đầu xuống 37.4 rồi 37.1 rồi 36.7… ở bụng xuống 37,2, áp huyết đo xuống 116/86mmHg mạch 75, mạch 70, mạch 69, mạch 72

Bài tập thứ năm : Tôi đặt 2 tay cô ở Đan Điền Tinh, dặn cô vẫn tiếp tục theo dõi hơi thở ở huyệt Mệnh Môn, vai cổ và mặt buông lỏng, vẫn để máy đo áp huyết trên tay để kiểm soát hàn nhiệt. khi cô thả lỏng, thở đều, nhip tim xuống 68, khi vai cổ co rút, hay đầu óc bị kích động làm ngưng thở vài giây, nhịp tim tăng lên 90, đưa kết qủa của máy lên cho cô thấy, để cô tự điều chỉnh cho nhịp tim xuống 70, nhiệt độ trán lúc lo nghĩ lên đến 37.9, lúc không lo nghĩ, nó xuống 36.6. Đúng là vạn pháp do tâm sanh, vạn pháp do tâm diệt.

Đây là một loại tâm bệnh, tập luyện thở khí công cũng chỉ để điều tâm ý trở lại bình thản, tự tin, có kiểm soát và theo dõi bằng máy móc như đo áp huyết, nhịp tim, nhiệt kết, bệnh nhân thấy được kết qủa đúng sai khi tự tập, để điều chỉnh lại cho đúng là khỏi bệnh.

Tinh :

Tôi dặn cô không được ăn thức ăn cay, nóng. Các loại thuốc làm hưng phấn hay ức chế thần kinh không nên lạm dụng, vì mặc dù có uống thuốc ngủ làm ức chế thần kinh, nhưng tư tưởng lo sợ, suy nghĩ lại làm hưng phấn phần kinh, khiến thần kinh không tự điều chỉnh được theo ý mình, mới có sự xung khắc càng ngày càng trầm trọng. Ngoài ra ngưng tập thiền theo những phương pháp cũ đang tập, cũng làm hưng phấn thần kinh, khiến có ảo giác muốn xuất hồn mà không được.

Bệnh nhân ra khỏi phòng mạch đã có niềm vui tự tin, mỉm cười, vừa đi vừa hát one, two, three…và đưa tay vẫy merci beaucoup docteur, bye! bye!

Nguồn tin: Thầy Đỗ Đức Ngọc

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Mã bảo mật   

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây